Mùa hoa ấy

Màu hoa ấy chỉ còn trong ký ức
Sao chiều nay lại xao động lòng tôi?
Có một thời tôi thầm yêu hoa cúc
Trước sân chùa, ngơ ngác lá thu rơi…

Lá thu rơi, lá thu rơi ngơ ngác
Chiều thu nao ai tặng đóa cúc vàng
Để tôi cứ mộng mơ, khao khát
Để chiều vàng, tôi cứ bước lang thang.

Hình như có điều gì tôi cố giấu
Ánh mắt tôi đã để lộ mất rồi
Hoa vàng quá bướm vàng không nỡ đậu
Cứ chờn vờn đôi cánh mỏng chơi vơi.

Cứ chơi vơi, chờn vờn đôi cánh mỏng
Mùa thu vàng, vàng rực cả chân mây
Xin suốt đời được làm người mơ mộng
Được làm đôi cánh bướm, chập chờn say.

Chập chờn say, chập chờn say cánh bướm
Để chiều nay tôi lại nhớ về ai
Dẫu đất trời có mưa chiều, nắng sớm
Sắc hoa vàng, thu ấy… chẳng phôi phai!

Mai Văn Hoan

=> Bài liên quan: Mùa hoa ấy

=> Bài liên quan: Trăng Huế

=> Bài liên quan: Xin để nguyên như thế

Về Huế, nhắc tên ông hầu như ai cũng biết, dẫu ông quê Quảng Bình, sau năm 1975 mới vào Huế dạy học.



Ông lớn tuổi hơn tôi nhưng luôn luôn được coi là nhà thơ của… học trò, đơn giản bởi ông dạy chuyên Văn ở Trường Quốc học Huế suốt mấy chục năm và thơ ông viết về học trò, cho học trò, vì học trò… rất nhiều, mà đa phần là thơ tình. Thơ tình của ông nó cứ ngút ngát thế này thì ai mà chả nhớ chả yêu: “Thiên An một thoáng em lên/Khi về, em lỡ để quên một người/Lỡ để quên một khoảng trời/Lỡ để quên một khoảng đồi ngát thông”.

Ở Huế, ông có nhiều giai thoại, trong đó, nhiều nhất là giai thoại ông dạy Kiều. Ông giảng và học trò tròn mắt há miệng nghe, quên cả ghi chép và người ta cãi nhau tiết dạy như thế là thành công hay thất bại. Còn ông, hôm sau lên lớp vẫn vậy, mỗi lần dạy về thơ là một lần rút ruột, còn làm thơ thì… rút tim.

Ông tâm niệm: Sống chân thật, giản dị. Viết giản dị, chân thật: “Cứ nói điều gan ruột/Hay, dở có thời gian/Mong sao đừng bỏ cuộc/Dù còn chút hơi tàn”. Hiện ông là Chi hội trưởng Chi hội Nhà văn Việt Nam tại Huế.

Nhà thơ Văn Công Hùng

Nguồn: Báo Gia Lai online

Recommended For You

Để lại một bình luận