
Tôi đi đội nắng lên đầu
Nắng thương nắng cũng đổi màu nhạt phai
Ngược xuôi mấy quãng đường dài
Chỉ đơn thân thế không ai với mình.
Chông chênh giữa cuộc đăng trình
Tôi hình như có, tôi hình như không
Giữa trời đất rộng mênh mông
Mỏi chân đuổi bóng, bóng bồng bềnh trôi.
Đã xa mấy quãng đường rồi
Trời không thương nữa nên trời nắng lên
Như người khi nhớ khi quên
Thường vui bên ấy để bên này chờ.
“Chiều chiều con nhện giăng tơ”
Nghe lời hát cũ mà ngơ ngẩn buồn
Xua tay đuổi nắng lên nguồn
Trời hờn đem nắng giấu phương nào rồi?