Đã chấm hết cuộc tình bao lầm lỡ
Giấc mộng vàng đành dang dở đánh rơi
Lần sau cuối, em khóc lời nức nở
Trái tim ta buồn tan vỡ rụng rời
Em quay gót, ta chơi vơi đứng lặng
Dõi theo người trong chiều nắng dần phai
Chỉ còn một nỗi nguôi ngoai trầm lắng
Với tâm tư đang trĩu nặng thở dài
Nhìn lần nữa rồi chia hai lối ngược
Và những ngày cùng sánh bước chung đôi
Giờ có lẽ mình ta thôi… lẻ bước
Thuở hẹn nhau chờ – đưa – rước… mất rồi.
Từng hồi ức em có ngồi nhớ lại
Khi đôi mình còn mê mải yêu đương
Kỷ niệm đó có vấn vương hoang hoải
Biết lòng em có tê tái đoạn trường
Nhưng ta vẫn luôn hoài thương tưởng nhớ
Một cuộc tình như hoa nở mùa xuân
Bỗng chia cắt chẳng ngại ngần lo sợ
Tạo vết đau cơn trăn trở ngàn lần!
Gã