Người xưa tóc còn dài
Bởi nhiều năm không gặp
Chẳng biết có thương ai
Mà sầu dâng đầy mắt
Thật ra nơi góc khuất
Tồn tại sự lắng lo
Nỗi buồn luôn có mặt
Di chứng đến bao giờ
Trả cho người tự do
Nếu ta được lựa chọn
Đường đi đến ban sơ
Không bao giờ là muộn
Vườn xưa đầy hoa mộng
Guốc khua vang mặt đường
Áo dài nghe gió lộng
Tóc vờn bay chiều buông
Em còn đứng soi gương
Có kịp giờ đến lớp
Trường xa chẳng ngại đường
Xuống lên dốc là dốc
Người xưa có còn khóc
Mỗi khi chiều mang mưa
Bây giờ nơi xứ khác
Tóc còn dài như xưa…
Trần Quang Thiếu
(Kon Tum, 4/9/2023)