Em chẳng bao giờ nói
Lúc nào cũng lặng thinh
Khiến tôi mắc lưới tình
Của chính mình giăng ra
Em cũng chẳng thiết tha
Quan tâm tôi gì cả
Mặc tôi buồn, hóa đá
Như cành – lá cô đơn
Em làm tôi hiểu hơn
Về cơn đau vật vã
Những giằng xé, tàn tạ
Hành hạ lồng ngực tôi
Em là kẻ có tội
Tội cướp trái tim tôi…