Hạ tàn đợi đón thu sang
Phượng hồng rụng cánh nhẹ nhàng rơi nghiêng
Nhớ cô thôn nữ láng giềng
Mà tôi gửi trọn tình riêng năm nào
Gió đồng cỏ nội thanh tao
Hương trinh con gái dạt dào lòng anh
Mắt em như suối trong lành
Hồn anh bơi giữa dòng xanh một thời
Môi hồng thắm tuổi đôi mươi
Áo nâu nhuộm tím cả trời quê hương
Tháng sau hạ sẽ lên đường
Lá vàng rụng xuống vấn vương tơ sầu
Ai người thả thính buông câu
Để tôi ngụp lặn giang đầu cuối sông
Thu sang người đã theo chồng
Thuyền tôi lạc hướng nhìn không thấy bờ
Ngồi buồn gọt chữ làm thơ
Thương cho duyên phận hững hờ mây bay
Hương xưa rụng xuống môi gầy
Ngọt ngào thì ít đắng cay thì nhiều!
Nguyễn Văn Pứ
(Hà Nội, 30/7/2024)
