Gọi đêm câu khấn cũ
chỉ thấy nỗi im thinh
ngày rơi tuột phía đáy
tôi chạm dấu chân mình
bữa mây không định hướng
phủ cuộc yêu cũ mèm
mưa qua ràn rạt thở
nhàu hết cả sân đêm
nhặt gương mặt cắt vỡ
ghép vội giấc à hời
muốn hóa thành pho tượng
đoạn tuyệt phố chơi vơi
gặp em mùa chẳng mới
khép vội cửa trăng rằm
tôi và em khoảng cách
hơi thở cũng xa xăm