Tôi nhớ những đêm mưa đông tuổi nhỏ, tôi ôm ghì con gấu bông bộ lông màu cháo lòng bị mất một mắt rồi cuộn tròn nằm trong lòng mẹ. Nghe giọt tranh long tong ngoài hiên, mẹ chép miệng thở dài thườn thượt:
Tôi nhớ những ngày mưa đông tuổi nhỏ, con đường đất trơn trượt, lầy lội. Một chiều, tôi ngồi bên bậu cửa ngóng ra gốc xoan đầu ngõ. Thấy bóng mẹ thất thểu dắt chiếc xe đạp oằn mình kêu rào rạo, quần áo mẹ lấm lem bùn đất, mái tóc mẹ búi cao sau đầu mưa đậu trắng xóa.
Tôi tái xanh mặt quýnh quáng chạy lại hỏi:
– Mẹ… sao vậy mẹ?
– Đường trơn quá, mẹ bị ngã xe!
Tôi đầu trần chân đất phóng một mạch ra ngõ.
Mặc kệ mưa đang rây rây trên lưng áo, tôi lần dò theo chân tường hái được một nắm lá nhọ nồi về vò nát với mấy hạt muối – thoa chỗ trầy trên đầu gối mẹ mà cứ xuýt xoa sợ mẹ bị đau.
Tôi nhớ những ngày mưa đông tuổi nhỏ, hai mẹ con quây quần bên bếp than hồng rán bánh khoai. Mẹ bới mấy dây khoai lang dắt ở khoảnh đất sau nhà được dăm ba củ to bằng nắm tay. Mẹ cạo vỏ và xắt khoai thành sợi dài rồi thả chúng trong chiếc chậu nhựa xăm xắp nước muối, hòa gói bột mì mua ở quán tạp hóa bà Cúc, mấy thìa đường và một chút muối với nước cho hỗn hợp chảy thành dòng trong chiếc bát to.
Mẹ múc từng muôi nhỏ hỗn hợp khoai với bột đổ vào chảo. Bọt xèo xèo chạy quanh mép chiếc bánh khoai ngụp lặn trong chảo mỡ vàng ánh sóng sánh. Miếng khoai vàng giòn theo tay mẹ gối đầu nhau trên đĩa.
Tôi nhớ những ngày mưa đông tuổi nhỏ…
ĐÀO MẠNH LONG