Nắng lên rồi môi mắt sáng thêm trong
Xin phép mẹ đi một vòng dạo phố
Bước chân sáo ta tung tăng bách bộ
Có ngờ đâu như duyên số cuộc đời
Mây kéo về với lất phất giọt rơi
Em lúng túng chạm mắt ngời bên cạnh
Giọng trầm ấm hốt hồn em chóng vánh
Nhận vội vàng câu: “nếu rãnh… hẹn hò…”
Quá nhẹ lòng không một chút đắn đo
Yêu quá sớm tuổi học trò vụng dại
Đâu lường được chuyện đời nhiều ngang trái
Buồn nào hơn lúc nếm trải tình trường
Tia nắng hồng xóa hết cả mù sương
Trời lại sáng cảnh phố phường vẫn đẹp
Bao ân hận giá xưa đừng xin phép
Ra phố chơi… đâu bung kẹp đuôi gà
Thì bây giờ phải cam chịu xót xa
Lòng hắt hiu vì người ta quên lãng
Dậy nhung nhớ khi vầng dương ló dạng
Một lần yêu đã nứt rạn tim hồng
Nguyễn Ngọc
