Đông rồi sớm muộn cũng sang
Vội chi mà trút lá vàng cây ơi
Nhánh tay xương xẩu với trời
Chỉ làm gió rụng mưa rơi buốt lòng
Mái đình vẫn mái đình cong
Còn đâu dáng mẹ lưng còng hôm mai
Bờ tre nghẹn gió thở dài
Rắc vô vàn mảnh trăng phai tiễn người
Ngày xanh để héo nụ cười
Lỡ thì thương chị khôn vơi lệ sầu
Cái cò lặn lội đồng sâu
Câu thơ vạt áo qua cầu gió bay
Chập chờn chén tỉnh chén say
Tàn thu cha dốc cạn ngày sang đông
Gởi lên ngọn khói đốt đồng
Nỗi niềm rơm rạ hư không hóa mùa
Ngây ngây như thể gió lùa
Khế vườn quả ngọt quả chua thẫn thờ
Tôi ngồi vọng tiếng chim mơ
Vàng bay một lá đôi bờ mộng du…
NGUYỄN NGỌC HƯNG