Xưa theo em về đường mưa lất phất
Áo vàng phai hoa cúc cuối mùa thu
Năm tháng ấy long lanh như sợi tóc
Rối bờ vai dài tới những chân cầu
Em thơ dại hay giả vờ không biết
Tiếng ve buồn mùa hạ phượng bừng lên
Màu hoa ấy đỏ góc trời ly biệt
Tôi xa trường, ngang cửa lớp nhìn em
Bài thơ tình chưa trao còn trong cặp
Vẫn y nguyên câu chữ nát tim người
Màu mực tím tuổi học trò e ấp
Đến bây giờ trang giấy vẫn hồng tươi
Bao nhiêu năm chắc gì em còn nhớ
Một người đi lẽo đẽo phía sau mình
Vòng xe đạp quay nhanh qua góc phố
Đuổi tiếng cười, đôi mắt biếc long lanh
Tôi rời trường, cánh phượng hè rụng nát
Tiếng chuông trôi tan vỡ dãy hành lang
Giờ ra chơi có một người cúi mặt
Lặng lẽ đi qua thềm nắng hanh vàng
Ôi năm tháng tuyệt mù vào sương khói
Em ngày xưa mắt biếc đã về đâu
Ngôi trường cũ mấy lần tôi trở lại
Những mùa ve, xác phượng đã úa màu
Ai cũng có mối tình thơ để nhớ
Em chắc gì ngày ấy nhớ ra tôi
Một gã lơ ngơ trên từng trang vở
Khắc tên em vừa kín hết chỗi ngồi
Nay đọc lại những bài thơ tình cũ
Bỗng nhớ em qua câu chữ ngậm ngùi
Thương lại tuổi học trò thành quá khứ
Nơi một người ẩn hiện rất chơi vơi.
Từ Kế Tường
