Đông rét, xuân về nhớ bạn xưa
Tri kỷ tâm đầu chuyện sớm trưa
Buông bỏ gánh đời đi… đi mãi
Lưu giữ mình ta nuốt… vui thừa!
Đêm đến chén trà, cười… nhân thế,
Ngày qua lưng rượu, khóc… lọc lừa!
Cùng yêu vẻ đẹp dòng thư pháp,
“Tâm nhẫn” bây giờ… “Nhẫn tâm” chưa?!
VĂN CƯ, 16/12/2019
(Trường THCS Trần Quang Diệu, Buôn Đôn, Đăk Lăk)
[Xem thêm: “Sống đời” bên nhau (Chăm vợ)]
[Xem thêm: Hương tóc – mùa xuân]
L.T.S: Bài thơ ra đời từ nỗi nhớ của một người anh về người em tri kỷ (H.V.B) đã mãi mãi đi về một nơi xa rất xa! Đã bao mùa đông qua nhưng người anh vẫn còn đấy một sự nhớ nhung đầy vơi, ngỡ như mới vừa hôm qua… Theo chia sẻ của tác giả, một giáo viên luống tuổi đang dạy môn ngữ văn tại một trường THCS, trong lúc thả hồn thơ theo nỗi nhớ, ông đã bất chợt quên chảo trứng đang chiên trên bếp. Trưa hôm ấy, dùng bữa với món trứng chiên bị cháy khét nhưng ông tự nhủ: “Hổng sao! Có khét mới biết thế nào là thơm”. |